admin
Ngôi nhà đó không bình thường!
Khi tôi bước vào, nó có cảm giác gì đó thật lạnh lẽo khiến tôi thấy gai người. Có cái quái gì vậy nhỉ? Tôi cứ cảm giác đang có rất nhiều con mắt nhìn về phía mình, dõi theo từng bước chân tôi đi. Tôi nghĩ bụng, phải mua đồ thật nhanh rồi ra khỏi đây thôi, ở đây có gì đó không ổn.
Chần chừ một lúc, cuối cùng trí tò mò đã đánh bại tôi, tôi muốn biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây. Cái không khí u ám này khiến tôi cảm thấy bí bách nhưng cũng thúc giục tôi phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. "Chắc chẳng có gì đâu!" - tôi nhủ thầm, định quay gót đi ra thì trong đầu tôi vang lên một giọng nói: "Nhìn lên trên đi, nhìn đi!". Run rẩy, tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang rỉ ra sau gáy. Trên đó có cái gì kinh khủng lắm sao? Nếu tôi nhìn lên thì sẽ thế nào? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu, cuối cùng tôi quyết định ngước lên trên trần nhà.
"Trời ơi!", tôi la nhỏ. Vậy ra đây là những thứ khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo ngay khi vừa bước chân vào đây sao? Trước mắt tôi là rất nhiều tiêu bản của động vật hoang dã. Voọc, mèo rừng, khỉ, cả mấy loài chim hoang dã nữa. Chúng đều cứng đờ, mỗi con một vẻ, con nhe nanh, con ngồi chồm hỗm. Tất cả đều vô hồn, trông rất đáng sợ.
Dù chúng đã chết nhưng chúng cần được an nghỉ. Nghĩ vậy, tôi nhấc điện thoại lên và gọi tới #Hotline18001522 để nhờ cơ quan chức năng tới tịch thu. Hy vọng sẽ không còn ai thấy sợ hãi như tôi khi bước vào nhà hàng này nữa!
Tags:
Câu chuyện tối thứ 71800 1522