admin
Cảm ơn cậu, nhưng chúng ta không thuộc về nhau!
Khoảng 5 năm trước, chúng ta lần đầu gặp nhau khi tôi mới là chú rái cá 1 tháng tuổi. Tôi không biết mẹ mình là ai, chỉ biết ngay từ khi sinh ra đã bị người ta đem lên mạng rao bán. Người ta nói tôi là loài quý hiếm, bán được giá lắm...
Rồi cậu mua tôi về như mua một con vật nuôi trong nhà. Cậu cho tôi ăn, cho tôi chỗ ngủ êm ái, chăm sóc tôi như con vật cưng. Nhưng tôi biết, nhà cậu không phải nơi tôi thuộc về. Dù rất tốt nhưng bản năng trong tôi luôn mách bảo, tôi sinh ra không phải để sống như thế này.
Và cậu cũng hiểu điều đó phải không? Nếu không, cậu đã không liên hệ ENV để tự nguyện chuyển giao. Lúc cậu nhấc máy lên, tôi biết cậu đã nghe thấy những gì tôi cố nói với cậu. Nhưng đó cũng là lúc chúng ta sắp phải chia tay.
Khoảng 2 tuần sau, mấy người cán bộ đến đón tôi đi, đưa đi về một trung tâm cứu hộ vì tôi còn bé, cần chăm sóc thêm. Tôi thấy nỗi buồn trong mắt cậu, tôi cũng vậy, nhưng hãy tin tôi, cậu đã làm đúng!
Tôi luôn thấy may mắn vì trong những tháng đầu đời, tôi được gặp cậu. Nếu rơi vào tay một kẻ xấu, có lẽ tôi còn không có cơ hội sống. Cậu có còn nhớ tôi không?
Tags:
Câu chuyện tối thứ 71800 1522